Tình yêu như sương mai lung linh trong nắng sớm, rất lấp lánh nhưng lại mỏng manh dễ vỡ, là thứ quý giá mà biết bao nhiêu con người vẫn đang ngày đêm tìm kiếm. Nhưng thường chúng ta sẽ nghĩ rằng: “ cái gì khó có được mới quý”, “ đứng núi này trông núi nọ”…nếu mang những suy nghĩ đó thì bạn vẫn chưa biết yêu thật sự, chưa biết trân trọng mà người khác đã dành cho riêng bạn.


Có những người yêu nhau rất lâu nhưng cuối cùng họ không đến được với nhau, tình cảm đổ vỡ, họ xa nhau không phải vì hết yêu mà đơn giản là họ cho rằng không thể bên nhau nữa. Những áp lực bên lề cuộc sống, những hờn ghen, giận , dỗi làm ta cảm thấy mệt mỏi, ta biến sự cãi nhau thành điệp khúc không nên có trong tình yêu. Đôi khi ta không biết đã đánh mất tình yêu từ khi nào, biết rằng với nhau vẫn còn quan trọng lắm nhưng không thể về lại với nhau, vì mặc cảm, tự ti và nhiều nguyên nhân khác nữa. Vậy sao lại không trân trọng những gì đã từng là của bạn, không xem tình yêu ấy là báu vật để rồi vượt khỏi tầm tay và mang bao nuối tiếc.

Thế đấy, bạn yêu một người và việc duy nhất bạn làm là nói: “ anh yêu em nhiều lắm”, “ anh là tất cả đối với em”, đó chưa phải là tình yêu đâu, tình yêu không cần quá diễn tả bằng lời nói, không cần hoa mỹ nhưng lại rất thực tế, có bạn giờ ta nghĩ mình yêu người ấy như thế nào, đã hết lòng vì người mình yêu hay chưa?. Tình yêu rất đơn giản, chỉ cần đối với nhau bằng cả cái tâm không vị kỷ, hiểu được những khi ở gần nhau quý báu như thế nào, và hạnh phúc có nhau là tất cả, chỉ cần có thế chắc chắn rằng bạn sẽ có tình yêu đẹp mà ai cũng ngưỡng mộ.

Hạnh phúc đến từ những điều tưởng chừng như đơn giản nhất, đừng xem thường bất cứ điều gì đang xảy ra trong cuộc sống tình cảm, chỉ một sự quan tâm đúng lúc cũng sẽ là chất keo kết dính hai con người lại đến gần nhau hơn. Đừng cân đo đong đếm tình cảm, vì câu trả lời mãi là con số không cân bằng, cứ sống hết mình vì nhau, tin rằng trong ai đó ta cũng quan trọng như một nữa thế giới.

Hãy tự nhủ với bản thân: “ giận thì giận nhưng đừng buông tay” dẫu gương vỡ có thể lại lành, vết thương lòng dù không đau nhưng vẫn còn đó đấy thôi. Buông tay nhau liệu có vui như ta nghĩ hay chỉ làm ta nhớ về nhau nhiều thêm…và nỗi nhớ đó sẽ mãi là nỗi nhớ không thề lấp đầy.