Em nhớ tới những lúc được ở trong vòng tay ấm áp của anh, nhớ mỗi khi gặp nhau anh ôm xiết em vào lòng, nhớ nụ hôn ngọt ngào của anh, nhớ cả mái tóc đã điểm những sợi bạc của anh. Và hơn bao giờ hết, em nhớ đôi mắt của anh, đôi mắt biết nói chứa chan bao nỗi niềm tâm sự.

Lại một đêm em trằn trọc băn khoăn, lại một đêm nước mắt em rơi ướt gối vì nỗi nhớ anh lại khắc khoải trào dâng, lại một đêm như những đêm trắng khác, em làm gì nên tội mà sao ông trời lại bắt em khổ thế này? Em biết yêu anh là em đã sai rồi mà sao em không thể ngăn nổi trái tim mình, lý trí bảo em phải xa rời anh, ngay lập tức và càng nhanh càng tốt nhưng sao em mềm yếu đến thế?
Anh bước vào cuộc đời em như một làn gió mát lành xoa dịu trái tim tưởng chừng đã lành vết thương sau 5 năm nhìn cuộc sống thờ ơ, lạnh lùng. Từng nghĩ rằng sẽ chẳng có thể có một ai làm mình đau đớn trong tình cảm được nữa, từng nghĩ mình có thể tự tin đứng bên ngoài những cám dỗ rất đời thường, từng tự hứa với lòng sẽ không bao giờ dành hết tình cảm cho một người đàn ông nào nữa, phải ích kỷ để giữ lại một chút riêng cho bản thân mình, và lẽ ra em đã làm tốt được điều đó.
Lỗi tại em, em như một cành cây khô lâu ngày gặp được một cơn mưa thu mát mẻ nên đã vội vàng chìm đắm trong cơn mưa ấy để mong được hồi sinh, những mong được cơn mưa ấy xoa dịu đi những vết thương lòng thi thoảng vẫn nhói buốt. Nhưng không ngờ cơn mưa của định mệnh ấy chỉ làm em khát thêm, và không biết bao nhiêu lần em tự nhủ với lòng mình phải chạy trốn khỏi cơn mưa ấy để trở về với thực tế, về với một cuộc sống mà em đã và đang cố gắng để an phận trong suốt những năm qua.
Anh yêu à, anh có biết không, em yêu anh biết nhường nào, khi mới quen chẳng bao giờ em nghĩ rằng lại có thể dành cho anh nhiều tình cảm đến thế. Dù sau này mình không thể cùng nắm tay nhau đi chung một con đường thì em sẽ luôn lưu giữ trong tim mình những hình ảnh về anh. Anh có nhớ có lần em từng nói với anh: “cho dù sau này có chuyện gì xảy ra đi nữa thì anh hãy nhớ rằng em sẽ mãi yêu anh”, bây giờ và sau này sẽ luôn luôn là như vậy, vì em biết dù có cố gắng đến đâu em cũng sẽ không thể quên được anh, người đàn ông đã mang lại cho em cảm giác yêu một lần nữa.
Tối nay em cô đơn quá, nỗi nhớ anh cứ da diết trào dâng, ước gì người ta có thể uống thật say một lần để rồi sáng mai thức dậy sẽ quên đi tất cả. Nhưng em sẽ không làm như vậy đâu, vì biết rằng khi say em sẽ lại nhớ anh nhiều hơn, cảm giác này em đã trải qua một lần rồi, lúc đó thân xác em say nhưng tâm hồn em tỉnh hơn bao giờ hết. Em chỉ biết nhớ tới anh trong nước mắt và tuyệt vọng, bất lực và đau đớn lắm anh à, lúc đó anh đang ở cách xa em hàng ngàn cây số. Em sợ cảm giác này lắm, ước gì giờ này anh đang ở bên cạnh em, ước gì em được ôm anh trong vòng tay nhỏ bé của mình, ước gì em được hôn lên đôi môi ngọt ngào của anh, ước gì “mình gặp nhau lúc anh chưa ràng buộc, và em chưa thuộc về ai”.
Em nhớ anh lắm, em nhớ cái miệng lém lỉnh của anh, nhớ tới những lúc em được ở trong vòng tay ấm áp của anh, nhớ mỗi khi gặp nhau anh ôm xiết em vào lòng, nhớ nụ hôn ngọt ngào của anh, nhớ cả mái tóc đã điểm những sợi bạc của anh. Và hơn bao giờ hết, em nhớ đôi mắt của anh, đôi mắt biết nói chứa chan bao nỗi niềm tâm sự, em có thể cảm nhận được nỗi đau của anh khi em nhìn vào đôi mắt ấy. Em yêu và thương anh nhiều lắm.
Em dần phát hiện ra sau cái vẻ ngoài bất cần và hài hước của anh là một trái tim bị tổn thương tràn đầy cảm xúc, vậy mà em không thể ở bên anh để chia sẻ với anh nữa rồi. Người yêu ơi, em nhớ tất cả những gì liên quan đến anh, nhớ khuôn mặt thân thương của anh, nhớ tiếng cười ấm áp của anh, nhớ cái cách anh hay hỏi em “em có nhớ và yêu anh không?”, “em nhớ anh như thế nào”. Nhớ và nhớ nhiều lắm anh có biết không anh. “Và em muốn hét lên cho thỏa nỗi nhớ, cho vơi đi những khát khao trong lòng, cho vơi đi niềm yêu như cháy bỏng, nỗi nhớ anh giờ này ngập tràn trong tim em”.
Em không thể ngăn được dòng cảm xúc đêm nay, em chỉ muốn cầm điện thoại lên gọi cho anh ngay lập tức để được nghe tiếng nói của anh mà lại phải kìm lòng mình lại. Những ngày vừa qua em đã cố gắng để cân bằng lại cuộc sống của mình, một cuộc sống không có anh và em đã làm rất tốt, nhưng rồi chỉ một lần gặp lại ngắn ngủi thôi, lại là vòng tay ôm xiết nồng nàn, lại là những nụ hôn cháy bỏng vội vã trao nhau, và em biết mình vẫn còn yêu anh nhiều lắm.
Em nhớ anh từng bảo em, “em phải làm theo những gì con tim mách bảo, vì khi tim chết là người cũng sẽ chết”. Em đã nghĩ rằng anh làm thức dậy trái tim em, nhưng rồi chợt nhận ra hình như mình vội vui mừng quá sớm, vì làm sao em có thể biến cái không thể thành có thể. Anh đứng đó ngay trước mặt em mà em cảm giác như xa quá, định mệnh đã cho mình gặp nhau nhưng lại trớ trêu không cho mình trọn vẹn 2 chữ ” duyên nợ”. Nếu có kiếp sau em sẽ không để cho anh chạy thoát khỏi em đâu, em thề, em đảm bảo với anh đấy!
Anh biết không, lúc trước em luôn băn khoăn với câu hỏi “anh có yêu em thật lòng không hay chỉ đến với em như đến với những người con gái khác”? Nhưng bây giờ câu hỏi ấy đối với em không còn quan trọng nữa, những ngày vừa qua em suy nghĩ rất nhiều, em thấy rằng trong cuộc đời này em được nói lên những lời yêu thương với anh, như vậy là em mãn nguyện rồi. Còn tình cảm của anh dành cho em dù ít dù nhiều, dù là chân thành hay chỉ là lời yêu thương trên đầu môi em cũng sẽ luôn nhớ mãi.
Những kỷ niệm ít ỏi nhưng đáng quý với anh, em sẽ luôn nhớ mãi trong sâu thẳm trái tim mình, tình yêu với anh em sẽ chôn chặt trong đáy lòng mình. Nỗi đau nào rồi cũng sẽ nguôi ngoai với thời gian, nhưng em sẽ luôn lưu giữ những ký ức về anh, về một người đàn ông hết sức đặc biệt của đời em, người đàn ông đã dừng chân đến bên đời em, mang lại cho em những niềm vui và tiếng cười không ngớt, người đàn ông đã làm cho con tim bé nhỏ của em hồi sinh dù chỉ là trong phút chốc. Em đã hạnh phúc biết bao khi được ở bên anh. Cám ơn anh vì đã cho em biết cảm giác yêu thương một lần nữa, mặc dù yêu thương ấy quá đỗi mong manh. Em trả anh về với cuộc sống của anh, từ nay một mình em sẽ bước đi trên con đường mà em đã chọn.
Chỉ tối nay nữa thôi, em sẽ không cho phép mình yếu đuối thế này nữa đâu, đêm nay em buồn quá, em đang tuyệt vọng và đang nhớ tới anh đây. Viết những dòng này ra đây em chỉ mong sao có thể nguôi ngoai được phần nào nỗi nhớ đang cồn cào trong em, để sau khi trút hết nỗi đau trong lòng em sẽ đứng dậy và tiếp tục bước đi, để nếu một ngày nào đó có tình cờ gặp lại nhau, con tim em sẽ thôi không còn đau đớn vì bóng hình anh nữa. Anh biết không, em chắc sẽ thôi chờ mong.
Hoàng Yến
Trích từ blog Góc Suy Ngẫm